Wikimapia is a multilingual open-content collaborative map, where anyone can create place tags and share their knowledge.

Ben Thanh Market (Ho Chi Minh City)

Vietnam / Dong Nam Bo / Ho Chi Minh City
 marketplace  Add category

Nearby cities:
Coordinates:   10°46'21"N   106°41'52"E

Comments

  • ha ha ha ! (guest)
    http://www.youtube.com/watch?v=4CyX7OiG6zc&feature=player_embedded
  • Việt Cộng p1/2 (guest)
    Hai tiếng này, tôi không hiểu sao, cho đến ngày nay, nó trở thành hai tiếng xấu xa, kinh tởm nhất trong số những danh từ để ám chỉ những hạng người mà ai ai cũng oán ghét, hận thù và muốn xa lánh. Nhưng hai tiếng Việt Cộng nguyên thủy đâu có gì là xấu xa, nó chỉ là một danh từ ghép thường thôi, như rừng núi, biển khơi, đồng áng… nhưng theo thời gian biến đổi, nó trở thành một danh từ ghê tởm và rùng rợn lúc nào chúng ta không hay. Nếu ai chỉ một tên nào đó mà nói “Mày là thằng Việt Cộng” thì có nghĩa người đó là một người xấu xa nhất trong xã hội hiện nay. Chẳng thà chửi cha người ta, người ta không giận bằng chửi “Mày là thằng Việt Cộng”. Như vậy đủ biết hai chữ Việt Cộng bị người đời thù ghét như thế nào rồi. Mà nghĩ cũng đúng thôi. Nhớ lúc tôi còn nhỏ, năm tôi 11 tuổi, còn học ở trường Tiểu học Vĩnh Lợi, cách làng Vĩnh Hựu của tôi chừng ba cây số. Mỗi sáng thứ hai đầu tuần, mẹ tôi phải đưa tôi đến trường và tôi lưu trú tại nhà dì tôi cho đến cuối tuần mới trở về Vĩnh Hựu. Một buổi sáng thứ hai đầu tuần, cũng như mọi khi, mẹ tôi xếp đâu 2 chục trứng gà vào một cái giỏ để khi đưa tôi đến trường xong là mẹ tôi ra chợ bán 2 chục trứng gà đó, lấy tiền mua các thức ăn khô khác. Hai mẹ con đang đi, độ còn nửa đường là tới làng Vĩnh Lợi, thình lình trong một bụi cây rậm rạp, có một người mặc đồ đen, tay cầm khẩu súng ngắn sáng loáng, nhảy ra chận mẹ con tôi lại, quát to: Đứng lại! Anh ta đưa họng súng ngay truớc trán mẹ tôi, rồi đưa sang qua tôi, quơ qua quơ lại trên đầu tôi, hỏi mẹ con tôi có phải đem trứng ra chợ để bán cho Tây không? (Lúc đó, ở tại chợ Vĩnh Lợi, ngay phía bên kia đầu cầu sắt, có một cái đồn của người Pháp đóng tại đó). Mẹ tôi run run nói: - Dạ thưa ông, đâu phải, tôi đem trứng này ra chợ bán để lấy tiền mua thức ăn. - Chứ không phải mẹ con bà đem lương thực cung cấp cho Tây sao? - Dạ thưa ông, đâu có phải như vậy. - Thôi lần này tôi tha cho mẹ con bà đó, nhưng giỏ trứng thì bị Ủy ban tịch thu. Nhớ lần sau, còn gặp mẹ con bà đem trứng ra chợ như vậy nữa là tôi sẽ bắn bỏ. - Dạ mẹ con tôi đội ơn ông. Thật hú hồn hú vía. Lần đầu tiên trong đời, tôi mới nhìn thấy khẩu súng lục. Sao nó uy dũng, hiên ngang, trông rất dễ sợ. Và cũng lần đầu tiên trong đời tôi mới biết đó là những kẻ gọi là Việt Minh, những người mặc đồ đen, đầu quấn khăn rằn, rồi sau này trở thành Việt Cộng và hai chữ Việt Cộng đã ám ảnh tôi từ suốt thời bé thơ cho đến khi khôn lớn. Nếu không có lần bị đón đường, bị đe dọa bắn bỏ hôm đó, tôi đã trở thành một tên Việt Minh từ thời trẻ dại này rồi. Tôi còn nhớ rất rõ, ở tuổi 11, 12, tôi say mê những bài hát êm đềm, như: “Còn đâu trên chiến khu trong rừng chiều Bên đèo lắng suối reo, ngàn thông reo Còn đâu trên chiến khu trong rừng chiều Bên đèo đoàn quân réo, đạn bay vèo…” Hay hùng dũng, như: “ Mùa thu rồi ngày hăm ba, ta ra đi theo tiếng gọi sơn hà nguy biến…” Hoặc: “Đoàn giải phóng quân một lòng ra đi Nào có sá chi đâu ngày trở về…” Và còn nữa: “Nào anh em ta cùng nhau xông pha lên đàng Kiếm nguồn tươi sáng…” Hay là những bài thơ mà giờ đây hơn 60 năm qua, tôi vẫn còn nguyên trong trí nhớ: “Tôi muốn tôi là một cứu thương Cạnh theo chiến sĩ đến sa trường Nằm lăn trên lá hay rơm ủ Băng trắng đầu mình những vết thương” Thật là lãng mạn, thật là dễ thương. Làm sao mà tôi không bị quyến rũ bởi nét nhạc, lời thơ như vậy được. Cho nên tôi có ý nghĩ là mình sẽ phải theo mấy anh lớn để được vào bưng, được nghe tiếng suối reo, ngàn thông reo, được nằm lăn trên lá hay rơm ủ, được nữ y tá săn sóc vết thương… Rồi một ngày nọ, tôi được theo đoàn biểu tình đi bộ từ làng Vĩnh Hựu của tôi lên tới tỉnh Gò Công, cách xa làng tôi 14 cây số, để gọi là… ủng hộ Việt Minh. Thức dậy từ 3 giờ khuya, chuẩn bị cơm vắt muối mè, tập hợp lại rồi tháp tùng đoàn người, đi theo nhịp trống quân hành “rập rập thùng, rập rập thùng”… lội bộ suốt 14 cây số, nhờ vừa đi vừa hát “Nào anh em ta cùng nhau xông pha lên đàng”, cho nên thằng con nít 11 tuổi như tôi, khi đến nơi, nào có thấy chút mệt mỏi gì đâu? Nhưng sau lần gặp gã Việt Minh với khẩu súng giết người đó, tôi đã bừng tỉnh giấc mơ bỏ học, trốn cha mẹ để ra bưng biền.
  • Việt Cộng p2/2 (guest)
    Việt Cộng! Chỉ hai tiếng thôi, nhưng sao thiên hạ hoảng hốt, kinh hoàng khi nghe đến nó. Năm 1954, gần một triệu đồng bào miền Bắc, cũng vì hai tiếng này mà phải bỏ hết của cải, quê hương, làng xóm, mồ mả ông bà để chạy vào miền Nam xa lắc xa lơ, trốn khỏi bè lũ Việt Cộng. Năm 1975 cũng vậy, vì hai tiếng này mà hơn hai triệu người dân miền Nam phải liều chết, bằng đủ mọi cách để lánh xa loài quỷ dữ. Ở thôn quê miền Nam, khi nghe mấy tiếng “Việt Cộng về” hay “Mấy ổng về” là bà con gồng gánh, già trẻ, bé lớn chạy trối chết về phía thành phố để trốn khỏi bọn Việt Cộng. Rồi nào Việt Cộng pháo kích vào thành phố, vào quận lỵ giết hại dân lành, giết hại trẻ thơ nơi trường học. Việt Cộng đào lộ, đấp mô, đặt mìn, phá cầu… Còn Việt Cộng ngày nay thì ngoài tham nhũng còn tội bán nước, buôn dân, bàn tay chúng phạm trăm ngàn thứ tội ác. Việt Cộng ngày nay bán rừng, bán biển, bán giang sơn cha ông cho Tàu, Việt Cộng ngày nay độc ác, tàn nhẫn với dân chúng, nhưng co ro, cúm rúm trước thằng Tàu như sợ ông nội, ông cố của chúng, bắt dân bỏ tù nếu dân đứng lên yêu nước chống lại lũ Hán xâm lăng. Rồi tôi miên man suy gẫm, không biết những tên như Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng nghĩ sao – nhưng không biết những tên này có biết suy nghĩ không – chúng có thấy rằng sao mình đi đến đâu, thiên hạ bỏ chạy hết vậy? Mình giành được phân nửa xứ sở miền Bắc, đáng lẽ dân chúng phải ở lại với mình để kiến thiết xứ sở chứ, sao gần cả triệu người lại bỏ chạy vào Nam. Rồi mình cướp được luôn phân nửa miền Nam còn lại, thiên hạ lại ùn ùn bỏ chạy nữa, cả hơn hai triệu người xa lánh mình. Tại sao và tại sao? Chúng không tự đặt câu hỏi đó với chính chúng sao? Mình đi đến đâu thì người ta chạy trối chết khỏi nơi đó. Mình là thứ gì vậy? Nhìn hình ảnh cuộc di cư năm 1954, trên những chiếc tàu há mồm, nhìn những gương mặt hớt hơ hớt hãi, mất hồn, chạy đôn chạy đáo để rời khỏi Saigon tháng tư năm 1975, rồi nhìn những cảnh liều chết vượt biển lên đến cao điểm, từ năm 1975- 1980, nếu chúng là người, chúng phải suy nghĩ chứ? Mình cũng là người như họ, đầu, mắt tay chân cũng đầy đủ như họ, tại sao họ sợ mình mà chạy hết như thế? Mình có phải là quỷ dữ hay ác thú gì đâu? Nhưng tôi nghĩ, Việt Cộng còn đáng sợ hơn là quỷ dữ nữa. Nhìn lại, từ cái thời bé thơ, thuở mà mẹ con tôi đem hai chục trứng gà ra chợ bán để có tiền mua thức ăn cho gia đình, đến ngày nay, đã hơn 60 năm trôi qua, tôi vẫn cảm thấy rùng mình, ghê sợ. Từ những việc bắt người cho mò tôm, thả xác trôi sông thuở đó, cho đến những vụ lường gạt, gian dối cướp giật của Việt Cộng ngày nay, nhìn sự dã man tàn ác của Việt Cộng đối với người dân cùng chung máu mủ … thật không thể nào tưởng tượng nổi. Quỷ chỉ nhát, chỉ hù người ta thôi, chứ không hại người ta, mà nếu quỷ có hại thì chỉ hại một người thôi. Còn Việt Cộng hại cả một dân tộc, tiệu diệt tất cả, đất đai, sông biển, núi rừng không còn, nhưng đó là nói về mặt những gì còn nhìn thấy được. Còn về mặt không nhìn thấy được thì là Việt Cộng tàn phá cả đạo đức, dung dưỡng tội ác, giết chết sự trong trắng trong lòng trẻ thơ, đưa nhiều thế hệ con em chúng ta vào vòng tối ám, dạy chúng dối trá, dạy chúng tội ác… Nhưng như vậy cũng chưa đủ. Những nguời đã quá sợ chúng mà bỏ xứ ra đi, để xứ cho chúng ở cũng chưa được yên thân. Chúng còn cho tay chân bộ hạ, núp bóng dưới danh nghĩa này, danh nghĩa nọ, chạy theo ra ngọai quốc để quyết hành hạ những người tỵ nạn Cộng Sản này cho đủ… 36 kiểu của chúng. Thật trời không dung, đất không tha. Ngày xưa, chúng đã chiếm được phân nửa nước Việt Nam, tưởng đâu rằng chúng cùng miền Nam thi đua làm cho dân giàu nước mạnh, nhưng như chúng ta đã biết, Việt Cộng cho đến 1975, còn chưa thấy cái thang máy “biết tàng hình” là gì, chưa được nhìn chiếc đồng hồ “12 trụ, 2 cửa sổ, không người lái” là gì, không hiểu cái bồn cầu “để rửa rau” hay để làm gì, trong khi miến Nam lúc đó đã là một trong những quốc gia tân tiến ở Đông Nam Á châu. Rồi lòng tham vô đáy, thực hành chủ nghĩa Cộng sản toàn cầu của chúng, chúng cướp luôn miền Nam. Thiên hạ lại bỏ chạy, chúng rượt theo ra đến ngoại quốc để áp dụng… 36 kiểu lên đầu lên cổ người đã sợ chúng mà bỏ chạy 36 năm trước. Nếu tôi có làm anh muôn vàn bực tức, xin anh cứ chửi tôi là thằng mất dạy, thằng láu cá, thằng bỉ ổi, thằng đê tiện, thằng vô học, thằng… thằng gì cũng được, hay bảo tôi là thằng không cha không mẹ, hay là thằng do… con gì sanh ra cũng được nốt, nhưng xin đừng bảo tôi là Việt Cộng. Mày là thằng “Việt Cộng”, hai tiếng này nặng lắm, anh biết không? Nói như thế là anh chửi tôi đấy, mà chửi tôi thật nặng, đó là tiếng chửi ghê gớm nhất, đáng sợ nhất trong những tiếng chửi đương thời. Vì hai tiếng này đồng nghĩa với ác nhân, hung đảng, ác quỷ, ác tinh, man di, mọi rợ, lưu manh, gian xảo, côn đồ, thảo khấu…, loại quỷ quái tinh ma, nghĩa là bọn trời đánh thánh đâm, trời tru đất diệt. Ngày đầu năm 2012 Lê Dinh
  • Chuyện Một Loài Sâu (guest)
    Nếu hoa đem lại cho cuộc sống con người thêm màu thêm sắc thì những loài sâu bọ đem lại bao phiền phức, nhấ là sâu bọ xit (BS) . Nếu người ta yêu Mai, Lan, Cúc Trúc bao nhiêu thì ghét lòa sâu bọ bấy nhiêu . Sâu phá hoại mùa màng, những người nông gia nếu bị sâu phá hoại mùa màng thất bát, còn các bà nội trợ khi nấu canh mà sơ ý có có con sâu trong đó thì ôi thôi ...rầu cả nồi canh . Ở Việt Nam, loài sâu BS xuất phát từ làng Kim Liên Nam Đàn Nghệ Ạn . Sâu chúa bản chất lười biếng không chịu học hành nên quanh năm khố rách áo ôm . Vì mặc cảm tự ti, sâu chúa bỏ nhà đi bụi đời và lập ra đảng BS và tự xưng là chúa tể của các loài sâu .Tính đến nay sâu chúa đã "sản xuất " hơn ba triệu con sâu . Anh Bốn Sâu (4s) Theo lý lịch trích dọc thì 4s vao đảng BS 1969 và tốt nghiệp Đại học (Cử nhân Luật) .Anh 4s giỏi thật, vừa hoạt động cách mang vừa học trở thành ông cử thật oai ra phết . Câu chuyện anh 4s tốt nghiệp cử nhân luật được kể rằng lúc anh 4s còn làm phó bí thư thành Hồ đã ghi danh vào khoa luật hệ đại học tại chực Anh 4s đi học thường đem theo một tà lọt tà lọt đ63 lo việc ghi chép và chuẩn bị tài liệu để anh 4s quay cóp . Ngày thi, anh 4s ngứa ngay chân tay nên lật tài liệu ghi chép bị cô Ân giám thị phòng thi bắt quả tang và lập biên bản và bắt 4s ký tên vào biên bản vi phạm qui chế thi, ông tà lọt đó liền khều khều vào lưng cô giáo Ẩn mà nói nhỏ rằng: “Cô giáo Ẩn à, cô tha cho ông ấy đi. Cô làm ngơ cho ông ấy việc này, cứ để cho ổng tiếp tục “thi” đi? Ông ta là ông Trương Tấn Sang – Phó bí thư thành ủy thành phố Hồ Chí Minh đó, cô không biết sao ? !” Cô giáo Ấn đã trả lời bằng một câu nói nổi tiếng, trước hội đồng thi, trước mặt bao Luật sư tương lai rằng: “Tôi chẳng cần biết ông ta là Trương Tấn Sang hay Trương Tấn Hèn gì cả! Tôi chỉ biết là hôm nay ông ta vi phạm nội qui phòng thi nên tôi bắt! Đây là chỗ thi cử thì phải công bằng, nghiêm minh, hơn nữa vì đây là môn Luật, nếu muốn trở thành 1 Luật sư nhằm bảo vệ cho mọi người và khuyên bảo mọi người biết tôn trọng kỷ cương phép nước, thì trước hết, những người này hôm nay phải biết làm gương, phải biết tôn trọng pháp luật, phải biết tôn trọng qui chế thi cử trước đã!...”. Nên từ đó anh 4s còn có tên là Trương Tấn Hèn . Trong thời gian làm bí thư thành quỷ SG, anh 4s còn bao che cho băng đảng Ma fia 5 Cam gây đã từng gây kinh hoàng cho người dân Sài thành, anh 4s thâu hụi chết của 5 Cam rồi mặc tình cho băng đảng tung hoành ngang dọc . Nói về thanh liêm thì có lẽ anh 4s là thanh liêm bậc nhất rồi , vì tài sản anh 4s sơ sơ biệt thự mặt tiền SG vả tiền tỉ ở ngân hàng ngoại quốc nhưng anh bốn s thanh minh minh thanh nga nghe mà đứt ruột " tôi chỉ có căn nhà 51 mét vuông khi tôi về hưu, tôi sẽ trả lại cho đảng" .Khi muốn hạ bễ anh ba X anh 4 S than vãn "Trước đây chỉ một con sâu làm rầu nồi canh, nay thì nhiều con sâu lắm. Nghe mà thấy xấu hổ, không nhẽ cứ để hoài như vậy. Mai kia người ta nói một bầy sâu, tất cả là sâu hết thì đâu có được. Một con sâu đã nguy hiểm rồi, một bầy sâu là 'chết' cái đất nước này. Đất nước này thật ra đã chết lâu vì bầy sâu của anh bốn chứ không phai mai kia, và anh 4 cũng là một con sâu trong bầy sâu bọ xít đó . Vừa rồi anh 4s nói cám ơn TT Obama tạo điều kiện thuận lợi cho NVHN tại hoa Kỳ về mọi lãnh vực nghe cảm động làm sao . Có lẽ quê anh 4 ở Long An là nôi cải lương của miền nam nên anh 4 hay ca điệu xàng xê thật mùi mẫn . Không biết anh 4 có nhớ anh 3 X có nói là " Tôi ghét nhất là giả dối " không ? Sao anh 4 không nói lời cám ơn với các quốc gia Đài Loan, Đài Hàn , Mã Lay đã tao điều kiện cho kiều bào làm lâo nô va đ ... nô ? Sâu nào cũng là sâu, 3 X hay 4 S cũng lả 3 xạo và 4 sạo . http://www.thegioinguoiviet.net/showthread.php?p=97804#post97804
  • Đặng Xương Hùng (guest)
    Tôi từ bỏ đảng cộng sản Việt Nam và chức vụ Vụ phó Bộ Ngoại giao, xin tị nạn chính trị tại Thụy sĩ để bắt đầu cuộc đấu tranh đòi dân chủ và tôn trọng nhân quyền ở Việt Nam" 2013
  • - TRƯƠNG MINH HÒA- (guest)
    CHÁU NGU BÁC HỒ Từ năm 1930 đến nay, nhiều thế hệ thanh niên đã trở thành" cháu ngu bác hồ" nên mới bị tên súc vật" khỉ" Hồ Chí Minh lợi dụng xương máu để phục vụ quyền lợi ngoại bang là khối cộng sản quốc tế, tiêu biểu là hai đàn anh" vĩ đại" Liên Xô và Trung Cộng. Hồ Chí Minh dùng xương máu của hàng triệu người để nướng trong hai thời kỳ được các cơ quan tuyên truyền đảng thổi phồng: đánh Tây giành đập lột và đánh Mỹ phá nước. Súc vật Hồ Chí Minh đã được đảng tấn phong danh hiệu" bác hồ" từ lúc hắn mới có 57 tuổi, trong khi đó cả nước có nhiều" bác" cao niên, lớn hơn Hồ rất nhiều, mà vẫn gọi tên gian ác bằng bác; ngay cả trong đảng cộng sản cấp trung ương, có những" đồng chí" thân cận, cùng thời với Hồ, cũng gọi hắn là" bác" như trường hợp của tên Trần Huy Liệu, kẻ từng cùng với Cù Huy Cận vào Huế, ép vua Bảo Đại trao ấn tín, thoái vị, vì Trần Huy Liệu từng" chơi gái" như Hồ Chí Minh, nên tất rành về tánh dâm dật, có lần trước đám đông, Trần Huy Liệu nói:" bác có tài khẩu quyền" nên từ đó Hồ không cho Trần Huy Liệu những chức quan trọng. Sau khi được danh hiệu" bác", nên súc vật Hồ Chí Minh rất sợ những người thân" tiết lộ" bí mật về cuộc đời niên thiếu, như chị là Nguyễn Thị Thanh nói với nhiều người, khi ông cử Sắc còn sống, đã nhìn thấy thằng con trai có tâm tánh gian manh từ nhỏ nên nói:" thằng Cong láo cá vặt..". Nhỏ láo cá, lớn làm bác hồ, khi đạt danh hiệu nầy, Hồ Chí Minh ra lịnh cho đám cán bộ ở Nghệ An quản thúc anh ruột là Nguyễn Sinh Khiêm, mẹ là Nguyễn Thị Thanh cho đến chết. Sau năm 1954, Hồ về làm vua ở miền bắc, hắn đóng đô ở Hà Nội, nơi nầy đã có" bác Hồ" từ lâu, đó là ông lão Lâm Văn Hồ, chuyên làm nghề đổ cứt cho các nhà giàu ở Hà Nội (đó là nghề đổ bô cứt), nhưng ông Lâm Văn Hồ có đưa con trai là Lâm Văn Tế, đi theo Việt Minh, đã trở thành" liệt sĩ" khi ném trái lựu đạn vào chợ Hà Nội, trái đầu nổ giết chết nhiều người dân và trái thứ 2 nổ ngay trên tay hắn. Do đó, gia đình Lâm Văn Hồ có công với" cách mạng" lại thuộc gia đình" bần cùng", nhưng vì cái tên" bác Hồ" trùng với Hồ Chí Minh nên đã bị Hồ giết, trong một lần mời ông Lâm Văn Hồ vào dinh chủ tịch để được ban thưởng, trên đường đi đến dinh, Hồ Chí Minh ra lịnh cho xe đụng chết, để diệt kẻ có cùng danh hiệu" bác hồ". Từ danh hiệu ấy, nhân dân cung cấp xương máu để" bác" đem phục vụ ngoại bang và các cháu gái của bác, kể cả NHI ĐỒNG, bị bác ra lịnh phải NHONG ĐÌ để bác" giải phóng" thành" nhi đồng đàn bà" mà khỏi cần phải" kinh qua thời kỳ quá độ" như tà thuyết Karl Marx. Hầu hết những hình ảnh tỏ lòng" yêu mến nhi đồng" đều thấy" bác hồ" bồng ẩm cháu gái và chung quanh toàn là cháu gái, thế mới biết" bác hồ" thuộc loại ấu dâm, là một thứ tội ác mà các nước Tây phương, cũng như thế giới kinh tởm. Dưới thời" bác hồ" còn ọ ẹ, hút á phiện ro ro, ăn uống phủ phê và nhân dân cung cấp gái vị thành niên để cho bác" giải phóng", nên theo tiết lộ của 1 nữ cán ngố là Nguyễn Thị Thanh Xuân, lúc nhỏ được đảng ủy địa phương đưa từ nam ra bắc để gặp bác hồ. Cha mẹ bà ta cũng là" cháu ngu bác hồ" nên mới đem con dâng bác mà tưởng là" phục vụ cách mạng", khi ra đến bắc, cô gái vị thành niên Nguyễn Thị Thanh Xuân đã bị bác giải phóng và mất trinh, mãi đến sau nầy khi đã lớn tuổi mới tiết lộ. Như vậy ở miền bắc có nhiều gia đình" cháu ngu bác hồ" đem con gái dâng nộp cho súc vật Hồ Chí Minh giải trí, thỏa mãn thú tính. Chắc chắn là có nhiều gia đình từng dâng con gái cho Hồ Chí Minh, nên các cháu nhi đồng, sau một lần được đưa vào dinh gặp bác, đã mang ấn tượng suốt đời, mà bài hát" đêm qua em mơ em gặp Bác Hồ" chỉ là lối tuyên truyền thôi, chớ thật ra thì bác hồ chỉ là dã thú, cuồng dâm mà thôi. Sau năm 1975, người dân Việt Nam dùng bài ca:" làm sao giết được người trong mộng". Trong cuộc đời" gian dâm tham ác" Hồ Chí Minh đã vùi dập biết bao cô gái miền bắc, gọi là nữ hộ lý. Thác bấy lâu nay, thấy Bác nằm. Mầm non Bác cấy, ắt mòn năm? Bác cùng đãng lún sâu bùn cát. Lạc bến Tàu-Nga, lệnh Bác lầm. Ảo mộng qua mau, hình ổng mạo. Đấy cả cơn mê, đã cấy mầm. Nát bể sơn hà, ai nể Bác!. Tâm già, phản quốc, lại tà dâm. Súc vật Hồ Chí Minh gây quá nhiều tai họa cho dân tộc, hắn thành công là có quá nhiều" cháu ngu bác hồ" thuộc đủ mọi thành phần, trong đó có trí thức, bị bác coi là thứ" trí cứt" mà vẫn hết lòng phục vụ. Những kẻ học rộng, hiểu nhiều như bác sĩ Phạm Ngọc Thạch, lỡ dại làm cháu ngu bác hồ, từ Pháp về làm bộ trưởng y tế và sau cùng bị bác hóa kiếp, chết mất xác trên đường mòn Hồ Chí Minh, vì không chấp hành lịnh đảng là dành ưu tiên thuốc men, trị liệu cho giai cấp cán bộ. Bác sĩ Nguyễn Văn Thủ, cháu ngu bác hồ, là người tâng bốc và" kính yêu bác hồ", làm hàm răng giả cho" bác", nhưng sau đó đã bị lãnh hàng chục viên đạn vào người, chết không kịp ngáp do ban an ninh trung ương, thừa lịnh bác để thanh toán thành phần" trí thức phản động". Rất nhiều cháu ngu bác Hồ đã bị bác cấp" hộ chiếu" một chiều để được" tiêu diêu nơi miền Lê Mác" nên ai tình nguyện làm cháu bác Hồ đều là thứ NGU SI ĐẦN ĐỘN, dù là có học cao. Trong cuộc chiến khủng bố miền nam, đám Mặt Trận Dân Hại Khủng Bố Miền Nam với lũ" trí cứt" cháu ngu khỉ Hồ như luật sư Nguyễn Hữu Thọ ( sau 1975 bị cho ngồi chơi xơi nước đến chết), luật sư Trương Như Tảng phải tháo chạy sang nước ngoài, nếu không là bị giết, vợ chồng luật sư Trịnh Đình Thảo bị quản thúc tại gia, bên ngoài có lính gác như dinh ông lớn, nhưng chúng cúp điện, nước, thức ăn, cuối cùng chết khô trong" căn hộ" của mình…
  • Show all comments
This article was last modified 9 years ago